Pages

Facebook bị cướp

Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Xin thông báo cùng các bạn rằng tài khoản facebook của tôi ("Que Diêm") đã bị tin tặc cướp, hoặc bị facebook khoá lại vì có người tìm cách cướp. Sự việc xảy ra vào tối hôm qua (30/1/15), nên sáng hôm nay 31/1/15 tôi không thể truy cập tài khoản nữa. Bất cứ ai dùng tài khoản Que Diêm đó để liên lạc các bạn thì các bạn phải hiểu đó là việc làm của tin tặc và phải báo ngay cho facebook biết. Tôi sẽ cập nhật tình hình khi vấn đề được giải quyết. 

Cập nhật 2/2/15: Tôi đã quyết định đóng tài khoản facebook, cho dù facebook có xem xét vấn đề hay không. Họ đâu cần mình, và mình thì cũng chẳng cần họ. Đóng tài khoản đó có thể làm cho hàng ngàn bạn đọc và hơn 4 ngàn "followers" thất vọng, nhưng tôi không thể chịu được sự chảnh chọe của facebook.

Cập nhật 12/2/15: Tôi mới có một tài khoản fb mới tại địa chỉ 
https://www.facebook.com/drtuanvnguyen.
Hi vọng lần này không ai phá phách nữa.   

Read more ...

Chạy chức chạy quyền nên hợp thức hoá?

Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015
Thoạt đầu đọc tựa đề tôi cứ tưởng nhà báo mỉa mai, nhưng đọc bài viết thì hoá ra đây là một ý kiến nghiêm chỉnh của một vị cựu viện trưởng Viện Khoa học hành chính (1). Có vẻ lí luận của ông là ở các nước có nền kinh tế thị trường (như Mĩ và phương Tây) người ta có chạy chức chạy quyền, và VN thì đang theo đuổi kinh tế thị trường [định hướng XHCN], nên VN cũng nên cho phép chạy chức chạy quyền. Thoạt đầu nghe qua thì cũng … có lí, nhưng tôi nghĩ ông viện trưởng đã sai (thậm chí nguỵ biện) ngay từ căn bản.


Cái sai lầm đó là do ông hiểu sai chữ "chạy" (tiếng Anh là "run") ở các nước phương Tây. Ở phương Tây, hay cụ thể Úc này, họ có cụm từ "run for office" mà ý nghĩa chính là vận động, chứ không có nghĩa chạy chức chạy quyền theo nghĩa của VN. Cần phải phân biệt hai sự việc này thì mới thấy cái sai của ý kiến luật hoá chạy chức chạy quyền ở VN.

Run for office có nghĩa là vận động để được tiến cử trong đảng và được dân bầu. Khi một vị trí dân biểu trở nên trống (do người trước nghỉ hưu hay từ chức), thì mỗi đảng sẽ tiến cử một ứng viên. Vì đảng có nhiều ứng viên, nên họ phải cạnh tranh nhau để được tiến cử. Cạnh tranh không phải chi tiền để mua chức như kiểu VN, mà là qua một cương lĩnh và thành tích hoạt động trong quá khứ. Khi được đảng tiến cử, ứng viên còn phải cạnh tranh với các ứng viên của các đảng đối thủ, nhưng lần này là tranh thủ cử tri. Đây là giai đoạn cần tiền để vận động và họ phải tranh thủ yểm trợ của các doanh nghiệp. Các doanh nghiệp là những mạnh thường quân của các đảng chính trị, nhưng họ đóng góp khá cân đối. Nếu họ cho đảng A 10 ngàn đôla thì họ cũng cho đảng B số tiền đó để không mang tiếng thiên vị (và họ cũng chẳng biết đảng nào sẽ chiến thắng). Ứng viên phải trình bày một chiến lược khả dĩ để phát triển cộng đồng và qua đó thuyết phục cử tri. Hai chữ "thuyết phục" ở đây rất quan trọng. Thật vậy, các ứng viên cạnh tranh và vận động cử tri qua thuyết phục, chứ không phải qua đảng tiến cử. Đảng tiến cử anh, nhưng anh có thuyết phục được cử tri hay không là chuyện khác. Điều nhấn mạnh là tất cả đều diễn ra một cách minh bạch.

Còn ở VN, chạy chức chạy quyền có một ý nghĩa hoàn toàn khác với chữ "run for office" ở phương Tây. Ở VN, chạy chức chạy quyền thực chất là MUA. Họ mua chức và mua quyền. Mua bằng tiền là chính. Chúng ta đã nghe quá nhiều về chuyện mua quan bán chức ở VN. Từ cấp thấp đến cấp cao. Chúng ta từng nghe chuyện một ông bí thư huyện ở Hà Tĩnh nhận 75 triệu đồng của một người muốn chen chân vào chức tạp vụ trong huyện. Ngay cả một ngành cao quí là giáo dục mà cũng có nạn chạy chức. Một "suất giáo viên" với cái giá 100 triệu đồng không làm ai sốc. Còn các chức cấp Sở, Vụ, Bộ nghe nói giá còn "ác liệt" hơn.

Nhờ Google, tôi tìm được số báo Tuổi Trẻ cũ ngày 11/11/2003 (có đăng lại trên VNexpress), với cái tựa đề không thể nhầm lẫn "Chắc chắn là có chuyện chạy chức chạy quyền" (3). Bài báo là một cuộc phỏng vấn ông Lê Hồng Anh, lúc đó mới lên làm Bộ trưởng Bộ công an. Ông nói rất rõ ràng rằng "Nói cho dễ hiểu thì bây giờ mình thừa nhận có tham nhũng, có tiêu cực, có chuyện chạy chức, chạy quyền, chạy công trình, chạy dự án, nhưng rõ ràng nó phải chạy tới những người có chức, có quyền, không lẽ lại chạy tới dân." Phóng viên còn hỏi rằng "khi tội phạm móc ngoặc với quan chức sẽ trở thành mafia", thì ông bộ trưởng cũng nói rất thật rằng "Đúng là hiện nay có một thế lực ngầm, đường dây ngầm để chạy dự án, chạy chức, chạy tội. Đường dây này tồn tại lâu rồi, có điều là làm chưa ra được thôi nhưng có khi nó nằm ngay trong bộ máy nhà nước. Theo tôi nó vẫn tồn tại."

Do đó, chạy chức chạy quyền ở VN là một hình thức hối lộ - tham nhũng, chứ không phải như "run for office" bằng hình thức thuyết phục công chúng ở phương Tây.

Thật vậy, chạy chức chạy quyền ở VN là một hình thức hối lộ - tham nhũng. Hành động đó tạo cho những kẻ có quyền cơ hội để tham nhũng. Ngay cả một cựu quan chức cao cấp cũng nói "Đây chính là hành vi tham nhũng của những người có chức có quyền. Tôi không chấp nhận được chuyện chạy việc, chạy chức, chạy quyền nhưng không biết làm thế nào để ngăn chặn. Những hành động chống đối của cá nhân chỉ là “ném đá ao bèo” mà thôi. Thực tế, nhiều người đứng lên tố cáo đã chuốc phải phiền phức, thiệt hại cho chính bản thân" (2). VN thường rập khuôn theo Tàu, và tôi ngờ rằng phong trào mua quan bán chức ở VN cũng chỉ là một bắt chước từ Tàu mà thôi (4). Ở Tàu, có người không mua chức được bằng tiền, thì họ mua bằng … tình (4). Một bài báo mới đây cho biết một viên bí thư thành phố thuộc tỉnh Quảng Đông bên Tàu khai rằng cái ghế của ông là 16 triệu USD (5). Tất cả vị trí đều có giá cả, vị trí càng cao giá càng đắt. Thậm chí, họ có hệ thống trả góp nữa!

Không có lí do gì mà hợp thức hoá hành động sai trái đó. Một xã hội mua quan bán chức như thế sẽ đi đến đâu. Thật là một ý nghĩ hơi điên rồ.

Tuy nhiên, qua bài phỏng vấn của ông, một người trong cuộc, chúng ta mới biết rằng "Hiện tôi cho rằng bộ máy khá tắc trách. Khi những người trong cuộc cấu kết với nhau rồi thì chỉ những người trong cuộc biết với nhau thôi, còn người ngoài cuộc bó tay." Điều ngạc nhiên là chính ông viện trưởng "cũng muốn chạy để có chức," nhưng ông đính chính rằng "Vào để tôi có cơ hội đóng góp được nhiều hơn. Cho nên đừng nhầm lẫn giữa cái người ta muốn chức với mục tiêu vào chức ấy để lời dụng, kiếm lời cho cá nhân, có hại cho cái chung." Xem ra đính chính của ông khó thuyết phục ai. Đã bỏ tiền ra mua chức thì người bỏ tiền phải xem đó là một đầu tư. Mà, đầu tư là phải lấy lại vốn và có lời. Chỉ có một cách để đạt hai mục tiêu lấy lại vốn và kiếm lời là tham nhũng và ăn cắp của dân. Và, thế là xã hội bị cuốn hút trong một vòng tròn không có lối ra. Ngạc nhiên một điều là vị viện trưởng này có bằng tiến sĩ và mang hàm phó giáo sư!  

=====







Read more ...

Ba mươi lăm năm một sự chông chênh

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Hôm nay, 26/1, là ngày Quốc khánh của Úc và thế là tôi có được thêm một ngày nghỉ và nghĩ. Đối với cá nhân tôi đây cũng là ngày đánh dấu thêm một năm ở Úc. Ba mươi lăm năm về trước, đúng vào ngày này, tôi đến phi trường Sydney. Hai năm sau, từ một người không có quốc tịch, tôi trở thành công dân Úc. Thời gian 35 năm là hơn 1/3 thế kỉ (nói vậy cho nó "oai"), gần đủ để suy nghiệm về cuộc đời mình và chung quanh. Tôi nghiệm ra mình ở một vị trí chông chênh giữa một bên là quê hương và một bên là nơi an cư lạc nghiệp.


Một điều lạ lùng là dù thời gian tôi đã ở đây lâu hơn thời gian tôi ở VN, nhưng tôi vẫn không thấy gắn bó với đất nước này.  Dù mang quốc tịch Úc, nhưng tôi không xem mình là người Úc. Dù đất nước này đã cho tôi tất cả và tôi cũng đóng góp cho đất nước này hết mình, thậm chí giúp làm nên lịch sử cận đại của Úc, nhưng tôi vẫn không gọi Úc bằng hai chữ "quê hương" ngọt ngào. Lăn lộn và cọ xát trong xã hội này lâu như thế nhưng tôi vẫn thấy mình đứng bên lề. Đọc báo chí Úc hàng ngày, tôi cũng thấy "bức xúc" đó, nhưng lại chép miệng nói "Chuyện của họ" (khác với tâm trạng đọc báo VN tôi lại thấy "Chuyện của mình"). Tôi tự đặt câu hỏi tại sao, và phải lâu lắm mới nghiệm ra điều hiển nhiên là vì mình không sinh đẻ ra ở đây, không có quãng thời gian thiếu niên ở đây, và do đó tôi không chia sẻ lịch sử và những giá trị đi kèm lịch sử, nên tôi mới có cảm giác "bên lề" như thế. 

Mà, hình như người ngoại quốc cũng không xem tôi là người Úc. Nhớ có lần tôi nói chuyện trong một hội nghị bên Mĩ, chẳng hiểu vì thích hay vì muốn làm quen, họ bao quanh tôi và hỏi tôi là người gì. Khi tôi trả lời là Australian, họ lắc đầu nói "Không, tôi muốn hỏi trước đó ông đến từ đâu". Khi nói từ VN thì họ mới hài lòng. Năm kia, tôi được mời đến nói chuyện trong một hội nghị lớn ở Jakarta, ban tổ chức nghiễm nhiên ghi tôi là người đến từ Việt Nam, tôi phải nhắc họ là tôi đến từ Úc, nhưng họ nói "Oh, anh là công dân Úc, chứ anh là người Việt Nam, đúng không?" Như vậy, cái căn cước Úc của tôi chỉ là chuyện pháp lí, chứ người ta vẫn nhìn tôi là một người Việt 100%. Cũng đúng thôi, trong tâm trí của người Nam Dương, nói đến người Úc phải là người da trắng gốc Anh mang dòng máu kì thị chủng tộc, chứ sao là một anh chàng da vàng tóc đen được. Chưa nói cảm nhận đó đúng hay sai, nhưng là cảm nhận thật và người ta phán xét như thế. 

Ấy thế mà càng lạ lùng hơn là khi tôi về VN, nơi tôi nghĩ đó là quê hương, nhưng khi đối diện với thực tế tôi lại thấy mình xa lạ. Xa lạ ngay từ lúc đến phi trường, không chỉ cái không gian lạnh lùng, mà ở cái quầy di trú dành cho người Việt và dành cho người nước ngoài. À, thì ra người ta xem mình là người nước ngoài. Đến khi đặt chân về quê, cảm giác xa lạ càng cao vì những gì trong kí ức của mấy mươi năm trước đã thay đổi và không còn nữa. Nói như Nhà văn Nguyễn Đình Toàn [trong một ca khúc tôi rất thích] là "ta mất người như người đã mất tên". Bạn bè giờ này họ xem mình là "Việt kiều". Thú thật, tôi không ưa chữ đó, vì nó hàm ý nói như là những kẻ ngoài cuộc. Cũng giống như "Hoa kiều", vốn là những người sống với phương châm mà nhiều người nhạo báng là "Nơi nào buôn bán được là quê hương, nơi nào hối lộ được là tổ quốc". Không ưa chữ "Việt kiều", nhưng tôi cũng hiểu đó là một cách nói ngắn gọn. Nhưng cách nói đó cũng làm cho mình cảm thấy một khoảng cách tinh thần nhất định với quê hương.

Cho đến bây giờ, dù về VN làm việc thường xuyên, mà tôi vẫn thấy mình xa lạ ngay trên quê hương mình. Tôi cố gắng tự tìm lời giải thích tại sao, nhưng vẫn chưa đi đến câu trả lời sau cùng. Tuy nhiên, tôi nghĩ có thể đó là một khoảng cách về thế hệ. Sau 35 năm, một thế hệ mới đã hình thành, và lịch sử mới đã diễn ra. Tôi có dự phần vào cái lịch sử đó (chưa nói đúng sai), không thể chia sẻ lịch sử và không có cảm xúc như thế hệ mới. Tôi không chia sẻ cái gu văn hoá nghệ thuật với thế hệ mới. Những bài nhạc họ say sưa hát theo tôi thì không thích; ngược lại, những gì tôi thích thì họ cho là xưa sến. Tôi nghĩ chính vì không chia sẻ cảm nhận và giá trị văn hoá như thế nên tôi vẫn là người ngoài cuộc.

Ấy vậy mà tôi vẫn đọc tin tức hàng ngày ở trong nước. Tôi vẫn theo dõi những diễn biến ở trong nước với nhiều trăn trở chỉ biết giãi bày trên trang giấy hay màn hình. Tôi thậm chí còn xuất bản sách ở trong nước, và hợp tác với hàng chục đồng nghiệp trong nước. Ngày nọ, tôi ngạc nhiên một cách thích thú khi thấy ISI xếp tôi vào một trong những tác giả có nhiều bài công bố từ trong nước!  Nhìn như vậy, với những thực tế đó, tôi là người trong cuộc.

Sau 40 năm, đất nước thống nhất, nhưng hình như lòng người vẫn chưa thống nhất. Một di sản đau buồn của một đất nước bị chia cắt và theo đuổi 2 ý thức hệ chính là sự thiếu đồng cảm. Nhưng một di sản còn đau buồn hơn là sự áp đặt của một hệ giá trị lên toàn xã hội. Chúng ta, người Việt Nam, có thể dễ dàng đồng cảm về lịch sử [hãy cứ cho là] thời Lý - Trần - Lê - Nguyễn, nhưng chúng ta không dễ chia sẻ lịch sử cận đại. Làm sao đa số người miền Nam có thể chia sẻ những dòng chữ nguỵ tạo nhưng được áp đặt như là sự thật lịch sử. Thử đọc một đoạn văn của Tạ Duy Anh, một người được xem là khá "thoáng" và có suy nghĩ: [...] Bọn ngụy ào lên như lũ quỷ, quyết bắt sống thằng Thiết. Như sau này anh em trinh sát kể lại, chúng quay thằng Thiết như quay một con lợn rồi róc thịt uống rượu trả thù cho đồng đội. Nó đã hy sinh như một người anh hùng trên chiến trận.” Ở một đoạn khác tác giả tỏ ra vui mừng trong sự giết người, mà tưởng giết ai, hoá ra giết đồng hương mình:

“… quân ta ào lên, bắt giết, đâm, dẫm đạp. Một mụ ngụy cái, ngực để trần, miệng há ra ú ớ. Niềm căm thù kẻ hạnh phúc hơn mình bốc lên ngùn ngụt trong ngực mình. Mình găm vào ngực mụ cả loạt khiến ngực mụ vỡ toác mà mặt mụ vẫn chưa hết hy vọng. Giết người lúc ấy sao thấy sướng thế! Một thằng ngụy bị mình xọc lê vào bụng, nghe 'thụt' một cái. Mình nghiến răng vặn lê rồi trở báng súng phang vào giữa mặt hắn. Hắn lộn một vòng, gồng mình giẫy chết như con tôm sống bị ném vào chảo mỡ… ”

Một người viết văn khác cũng có tiếng hay viết về Phật cũng có những danh từ kinh dị như “mụ ngụy cái”, “lũ thám báo”, và cũng phịa khá tốt về những chuyện lính "nguỵ" moi tim mócgan người để ăn nhậu. Nhà văn là người tạm xem là "trí thức" mà còn có những câu chữ hôi tanh và hằn học như thế thì nói gì đến chuyện hoà giải dân tộc.

Hôm trước tôi có nhận xét rằng người thanh niên (có những lời nói xúc phạm những người đã hi sinh trong trận hải chiến Hoàng Sa 1974) là sản phẩm của tuyên truyền. Nhưng ai chịu trách nhiệm về những suy nghĩ lệch lạc của anh ta? Tôi nghĩ chính bộ máy tuyên truyền theo ý thức hệ và những người như Bảo Ninh, Tạ Duy Anh, Hồ Anh Thái, v.v. có đóng góp giúp hình thành suy nghĩ của anh thanh niên đó. Bảo Ninh, qua truyện “305” trong tập “Lan man khi kẹt xe đã lên án dân miền Nam là vong bản, theo đế quốc, bỏ nước ra đi, bỏ lại người thân ở quê nhà. Một con người không tồi tệ mà còn suy nghĩ và viết ra như thế thì chúng ta không nên ngạc nhiên về người thanh niên kia vốn ít học và kém tư duy hơn.

Tôi và nhiều người khác khó có thể chia sẻ những giá trị và cái nhìn của những nhà văn trên. Thật ra, họ cũng chỉ là sản phẩm hay nạn nhân của bộ máy tuyên truyền mà thôi. Do đó, tôi nghĩ người Việt ở nước ngoài như tôi cảm thấy mình chông chênh cũng là điều có thể hiểu được. "Hội chứng" chông chênh đó xuất phát từ sự thiếu đồng cảm và chia sẻ giá trị lịch sử của nước mình đang ở và của quê hương mình.

Read more ...

Chạy chức chạy quyền nên hợp thức hoá?

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015
Thoạt đầu đọc tựa đề tôi cứ tưởng nhà báo mỉa mai, nhưng đọc bài viết thì hoá ra đây là một ý kiến nghiêm chỉnh của một vị cựu viện trưởng Viện Khoa học hành chính (1). Có vẻ lí luận của ông là ở các nước có nền kinh tế thị trường (như Mĩ và phương Tây) người ta có chạy chức chạy quyền, và VN thì đang theo đuổi kinh tế thị trường [định hướng XHCN], nên VN cũng nên cho phép chạy chức chạy quyền. Thoạt đầu nghe qua thì cũng … có lí, nhưng tôi nghĩ ông viện trưởng đã sai (thậm chí nguỵ biện) ngay từ căn bản.



Cái sai lầm đó là do ông hiểu sai chữ "chạy" (tiếng Anh là "run") ở các nước phương Tây. Ở phương Tây, hay cụ thể Úc này, họ có cụm từ "run for office" mà ý nghĩa chính là vận động, chứ không có nghĩa chạy chức chạy quyền theo nghĩa của VN. Cần phải phân biệt hai sự việc này thì mới thấy cái sai của ý kiến luật hoá chạy chức chạy quyền ở VN.

Run for office có nghĩa là vận động để được tiến cử trong đảng và được dân bầu. Khi một vị trí dân biểu trở nên trống (do người trước nghỉ hưu hay từ chức), thì mỗi đảng sẽ tiến cử một ứng viên. Vì đảng có nhiều ứng viên, nên họ phải cạnh tranh nhau để được tiến cử. Cạnh tranh không phải chi tiền để mua chức như kiểu VN, mà là qua một cương lĩnh và thành tích hoạt động trong quá khứ. Khi được đảng tiến cử, ứng viên còn phải cạnh tranh với các ứng viên của các đảng đối thủ, nhưng lần này là tranh thủ cử tri. Đây là giai đoạn cần tiền để vận động và họ phải tranh thủ yểm trợ của các doanh nghiệp. Các doanh nghiệp là những mạnh thường quân của các đảng chính trị, nhưng họ đóng góp khá cân đối. Nếu họ cho đảng A 10 ngàn đôla thì họ cũng cho đảng B số tiền đó để không mang tiếng thiên vị (và họ cũng chẳng biết đảng nào sẽ chiến thắng). Ứng viên phải trình bày một chiến lược khả dĩ để phát triển cộng đồng và qua đó thuyết phục cử tri. Hai chữ "thuyết phục" ở đây rất quan trọng. Thật vậy, các ứng viên cạnh tranh và vận động cử tri qua thuyết phục, chứ không phải qua đảng tiến cử. Đảng tiến cử anh, nhưng anh có thuyết phục được cử tri hay không là chuyện khác. Điều nhấn mạnh là tất cả đều diễn ra một cách minh bạch.

Còn ở VN, chạy chức chạy quyền có một ý nghĩa hoàn toàn khác với chữ "run for office" ở phương Tây. Ở VN, chạy chức chạy quyền thực chất là MUA. Họ mua chức và mua quyền. Mua bằng tiền là chính. Chúng ta đã nghe quá nhiều về chuyện mua quan bán chức ở VN. Từ cấp thấp đến cấp cao. Chúng ta từng nghe chuyện một ông bí thư huyện ở Hà Tĩnh nhận 75 triệu đồng của một người muốn chen chân vào chức tạp vụ trong huyện. Ngay cả một ngành cao quí là giáo dục mà cũng có nạn chạy chức. Một "suất giáo viên" với cái giá 100 triệu đồng không làm ai sốc. Còn các chức cấp Sở, Vụ, Bộ nghe nói giá còn "ác liệt" hơn. Do đó, chạy chức chạy quyền ở VN là một hình thức hối lộ - tham nhũng, chứ không phải như "run for office" bằng hình thức thuyết phục công chúng ở phương Tây.

Thật vậy, chạy chức chạy quyền ở VN là một hình thức hối lộ - tham nhũng. Hành động đó tạo cho những kẻ có quyền cơ hội để tham nhũng. Ngay cả một cựu quan chức cao cấp cũng nói "Đây chính là hành vi tham nhũng của những người có chức có quyền. Tôi không chấp nhận được chuyện chạy việc, chạy chức, chạy quyền nhưng không biết làm thế nào để ngăn chặn. Những hành động chống đối của cá nhân chỉ là “ném đá ao bèo” mà thôi. Thực tế, nhiều người đứng lên tố cáo đã chuốc phải phiền phức, thiệt hại cho chính bản thân" (2). VN thường rập khuôn theo Tàu, và tôi ngờ rằng phong trào mua quan bán chức ở VN cũng chỉ là một bắt chước từ Tàu mà thôi (3). Ở Tàu, có người không mua chức được bằng tiền, thì họ mua bằng … tình (3). Không có lí do gì mà hợp thức hoá hành động sai trái đó. Một xã hội mua qyan bán chức như thế sẽ đi đến đâu. Tôi thấy đó là một ý nghĩ hơi điên rồ.

Tuy nhiên, qua bài phỏng vấn của ông, một người trong cuộc, chúng ta mới biết rằng "Hiện tôi cho rằng bộ máy khá tắc trách. Khi những người trong cuộc cấu kết với nhau rồi thì chỉ những người trong cuộc biết với nhau thôi, còn người ngoài cuộc bó tay." Điều ngạc nhiên là chính ông viện trưởng "cũng muốn chạy để có chức," nhưng ông đính chính rằng "Vào để tôi có cơ hội đóng góp được nhiều hơn. Cho nên đừng nhầm lẫn giữa cái người ta muốn chức với mục tiêu vào chức ấy để lời dụng, kiếm lời cho cá nhân, có hại cho cái chung." Xem ra đính chính của ông khó thuyết phục ai. Đã bỏ tiền ra mua chức thì người bỏ tiền phải xem đó là một đầu tư. Mà, đầu tư là phải lấy lại vốn và có lời. Chỉ có một cách để đạt hai mục tiêu lấy lại vốn và kiếm lời là tham nhũng và ăn cắp của dân. Và, thế là xã hội bị cuốn hút trong một vòng tròn không có lối ra. Ngạc nhiên một điều là vị viện trưởng này có bằng tiến sĩ và mang hàm phó giáo sư! Nên chăng cần xem lại luận án của ông có đạt chuẩn học thuật, hay đó là một sản phẩm của một qui trình mua bán mà ông đang đề xướng.

===





Read more ...