Pages

Bác sĩ cần môn nào hơn cả Văn học?

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014
Xin giới thiệu các bạn vài ý kiến tôi đóng góp về chuyện môn văn trên Tuần Việt Nam (1). Tuy nhiên, ý chính thì vẫn duy trì trong bài viết. Bài này đã được biên tập khá nhiều, nên có khi mạch văn không "thông", nên tôi gửi bản gốc để dễ theo dõi hơn.




=====

Gần đây có ý kiến cho rằng môn văn rất cần cho các những người công tác trong ngành y (như bác sĩ, y tá), vì môn văn "giúp việc nói năng lưu loát, diễn đạt văn bản rõ ràng, đúng ngữ pháp". Xuất phát từ quan điểm đó, có đề nghị rằng các bác sĩ tương lai phải thi môn văn trong kì thi tuyển vào các trường y. Tuy nhiên, tôi nghĩ chúng ta cần phải cẩn thận với đề nghị này, bởi vì chưa có chứng cứ khoa học nào để cho rằng giỏi văn chương giúp viết đúng ngữ pháp hay làm cho người thầy thuốc trở nên nhân văn hơn.

Y học = Khoa học + Nghệ thuật

Y học là một bộ môn khoa học hay nghệ thuật từng là một đề tài gây ra nhiều tranh luận trong giới học giả. Nhiều người ngoài ngành y nghĩ rằng y học là một khoa học, thậm chí khoa học chính xác. Nhưng nhiều người trong ngành y thì có khi nghĩ y học là một nghệ thuật. Trong thực tế, đối tượng của y học là bệnh tật, nhưng "khách hàng" của người thầy thuốc là người bệnh. Một người sống, theo quan điểm y tế, có giá trị hơn hàng ngàn người chết. Nghệ thuật y, do đó, không chỉ chữa bệnh, mà còn khôi phục và duy trì sức khoẻ. Nhìn như thế, y học là khoa học, nhưng thực hành y học thì là một nghệ thuật. Do đó, một quan điểm khác được nhiều người chấp nhận hơn: y học là một ngành khoa học, nhưng cũng là một nghệ thuật.

Nhưng y học là một bộ môn khoa học ứng dụng, chứ không phải là một bộ môn khoa học chính xác, càng không phải là một khoa học xác định (determinism). Bất cứ kết quả xét nghiệm nào cũng có sai sót, và sai sót có khi ngẫu nhiên, nhưng cũng có khi dó yếu tố chủ quan. Trước một kết quả xét nghiệm, bác sĩ A có thể nói là dương tính, nhưng bác sĩ B có thể cho là âm tính. Trong y học, không có những chân lí vĩnh cữu. Một thuật điều trị được xem là chuẩn vàng hôm nay có thể xem là điên rồ trong tương lai. Trong y giới có một câu nói nổi tiếng là "phân nửa những gì là sự thật hôm nay sẽ được chứng minh là sai trong 5 năm tới. Nhưng cái khó là chúng ta không biết cái phân nửa nào sẽ sai." (1). Nói cách khác, y học là một khoa học bất định, và chính yếu tố bất định này dẫn đến khái niệm y học như là một nghệ thuật: nghệ thuật xử lí sự bất định.

Nhưng thực hành y học có thể xem là một nghệ thuật. Tầm quan trọng của tính nghệ thuật trong y học là vì người thầy thuốc phải đối phó với con người, với cơ thể và tinh thần của của người bệnh. Theo quan điểm các học giả y khoa, người thầy thuốc có thể chữa bệnh nhân khỏi đau và đem lại hạnh phúc cho họ, và đó là một hình thức cung cấp dịch vụ mang tính nhân văn. Tính nhân văn còn thể hiện qua cử chỉ và truyền đạt thông tin. Do đó, có quan điểm cho rằng để trở thành một bác sĩ giỏi thì người đó phải trước hết là một nghệ sĩ tốt với đầy đủ kiến thức khoa học.

Y học và văn học: bằng chứng gián tiếp

Thế thì câu hỏi đặt ra là để trở thành bác sĩ giỏi với nhân văn tính thì có cần phải giỏi văn học? Rất khó trả lời câu hỏi này vì không có chứng cứ nào cho thấy sinh viên giỏi môn văn sẽ trở thành bác sĩ tốt trong tương lai. Ở Việt Nam, lại càng chưa có chứng cứ nào về mối tương quan giữa điểm môn văn và điểm học trong trường y. Do đó, tất cả các suy luận về mối liên quan giữa môn văn và phẩm chất của người bác sĩ tương lai đều không có cơ sở khoa học.

Tuy nhiên, có chứng cứ ở nước ngoài cho thấy điểm thi trung học hay điểm kiểm định năng khiếu và thái độ (như UMAT, GPA, kể cả môn văn) không có liên quan cao đến điểm học trong trường y. Ở Úc, người ta làm nghiên cứu trên 339 học sinh trung học thi vào trường y của Đại học Queensland xem điểm UMAT có khả năng tiên lượng thành công của sinh viên theo học trường y. Kết quả cho thấy điểm UMAT có tương quan khiêm tốn đến điểm học GPA trong trường y. Trong thang điểm 0 (hoàn toàn không có liên quan) đến 1 (liên quan tuyệt đối), thì điểm tương quan chỉ 0.15 (2). Kết quả trên cũng khá nhất quán với một phân tích tổng quan các yếu tố có ảnh hưởng đến điểm học trong trường y (3). Theo kết quả của phân tích tổng quan này, điểm trung học chỉ giải thích 23% điểm học trong trường y! Những dữ liệu này hàm ý rằng điểm thi trung học, kể cả điểm môn khoa học, toán, văn, v.v. không phải là yếu tố quyết định sự thành công trong việc theo học ở trường y.

Tuy nhiên, tôi nghĩ học sinh hay sinh viên giỏi văn học sẽ là người "nghệ sĩ y học" theo quan điểm nghệ thuật mà tôi đề cập ở trên. Văn học là bao gồm những sáng tác nghệ thuật (kể cả văn, thơ và kịch) phản ảnh xã hội. Những sáng tác đó làm cho chúng ta suy nghĩ về thân phận chúng ta và xã hội, giúp cho chúng ta thưởng thức cái đẹp của ý tưởng và ngôn ngữ. Nhìn như thế thì văn học liên quan đến việc kiến tạo ra một thế giới khác có thể nằm ngoài cảm nhận thực tế, chứ có liên quan rất ít đến thực hành y học mang tính nhân văn.
Trong thực tế thấy nhiều bác sĩ trở thành nhà văn, nhưng rất ít nhà văn trở thành bác sĩ. Tôi có nhiều bạn trong ngành y sau này là những nhà văn thành danh. Họ là những cây bút đã có tiếng ngay từ thời còn là sinh viên, và sau khi ra trường, đối diện với những nỗi đau của bệnh nhân và những cái chết trong thời chiến, họ trở thành nhà văn và đóng góp cho đời nhiều tác phẩm giá trị. Họ cũng là những bác sĩ được đánh giá là có tài năng và đức độ cao.

Ở Mĩ, một trong những bác sĩ tài hoa trong nghề mà còn viết văn nổi tiếng trên thế giới và cũng là tác gia tâm đắc của tôi là Bs Atul Gawande. Ông là tác giả của tác phẩm Complications rất nổi tiếng, viết về thân phận của bệnh nhân và những cách ứng phó với nỗi đau của bệnh nhân, và những sai sót của bác sĩ (và của chính ông). Cuốn sách nổi tiếng đến độ ông được tạp chí văn học New Yorker mời làm bỉnh bút! Gawande từng tốt nghiệp cử nhân về triết học, kinh tế và chính trị trước khi theo học y khoa. Do đó, chính hoàn cảnh bệnh tật giúp cho người bác sĩ trở thành nhà văn, chứ không phải ngược lại.

Có quan điểm cho rằng giỏi văn và ngữ văn có giúp cho người bác sĩ viết văn hay và diễn giải lưu loát. Tôi hơi nghi ngờ quan điểm này. Trong thực tế, ngay cả người nói lưu loát tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ chưa chắc là người viết văn tốt hay diễn đạt ý tưởng mạch lạc. Trong khi viết bài này, người viết đang bình duyệt một bài báo y khoa trước khi quyết định cho công bố hay không. Bài báo dài 30 trang, nhưng tôi đếm có đến hơn 10 sai sót về chính tả và văn phạm! Đó là chưa tính đến những chỗ mà câu văn chưa được gọn gàng và sáng sủa. Tác giả là một Phó giáo sư y khoa, người Mĩ 100%, với bằng cao nhất trong đại học là MD và PhD. Nhưng đây không phải là trường hợp cá biệt, vì trong thực tế, rất nhiều tác giả sinh ra và lớn lên ở các nước nói tiếng Anh nhưng thiếu khả năng viết và diễn đạt tốt. Muốn viết văn giỏi, tránh sai chính tả, nói chuyện lưu loát, đòi hỏi những kĩ năng ngôn ngữ, chứ không hẳn liên quan đến văn học.

Trong thực tế, nhiều nhà văn sáng tác truyện thì rất hay và nổi tiếng, nhưng khi họ nói thì rề rà, chẳng đâu vào đâu, rất chán. Nhà vật lí thiên tài Albert Einstein nổi tiếng là người viết sai văn phạm và sai ngữ vựng tiếng Anh, nhưng ông diễn đạt ý tưởng thì tuyệt vời. Cựu tổng thống J. F. Kennedy nổi tiếng là người nói hay, một nhà hùng biện, nhưng ít ai biết rằng ông viết sai ngữ vựng tiếng Anh một cách kinh niên! Tôi nghĩ giỏi về kĩ thuật và văn phạm của một ngôn ngữ là điều kiện cần chứ chưa đủ để dẫn đến giỏi về khả năng truyền đạt thông tin, và điều này áp dụng cho tất cả các thành phần xã hội, chứ chẳng riêng gì người thầy thuốc.

Cần tiếng Anh, Hi Lạp và Latin?

Nhưng hãy cứ giả định rằng cách lí giải như bà bộ trưởng là hợp lí, người ta cũng có thể đòi học sinh thi vào trường y phải học tiếng Anh và các tiếng cổ đại như Latin và Hi Lạp. Tại sao? Tại vì phần lớn những thuật ngữ y khoa có nguồn gốc từ tiếng Hi Lạp và Latin. Do đó, học hai ngôn ngữ này rất có ích trong việc đọc và hiểu nguồn gốc các thuật ngữ y khoa. Ngoài ra, có nghiên cứu trước đây chỉ ra rằng sinh viên y từng học hai ngôn ngữ này có khả năng suy luận logic tốt hơn và điểm học cũng cao hơn các đồng môn không học Latin và Hi Lạp.

Ngoài ra, về tiếng Anh, thì lí do đơn giản là sách giáo khoa y học ngày nay chủ yếu viết bằng tiếng Anh. Bài báo khoa học cũng chủ yếu (có lẽ hơn 95%) viết bằng tiếng Anh. Hội nghị khoa học quốc tế cũng dùng tiếng Anh. Trong y khoa, đi đâu, làm gì cũng "đụng" tiếng Anh. Trong khi đó, các chuyên gia VN hoặc không có thì giờ, hoặc chưa đủ trình độ để viết một bộ sách giáo khoa y học, mà dịch thì chúng ta biết là không thể nào dịch thoát ý và chuyển tải hết nội dung khoa học của sách giáo khoa y học. Kinh nghiệm của tôi cho thấy am hiểu tiếng Anh và giúp cho sinh viên suy nghĩ tốt hơn là tiếng Việt, bởi vì một khái niệm phức tạp có thể mô tả bằng chỉ 1 chữ tiếng Anh, nhưng cũng khái niệm đó có thể cần đến một câu tiếng Việt để mô tả mà ít ai hiểu nổi.

Trong thực tế, dù sinh viên y VN ngày nay đã khá nhiều về tiếng Anh, nhưng vẫn còn chưa ở trình độ có thể đối thoại một cách tự tin như các đồng nghiệp Đông Nam Á. Do đó, theo lí giải của bà bộ trưởng, thì học sinh cần phải thi tiếng Anh trước khi vào trường y. Vì thế, nhu cầu tiếng Anh trong y khoa có khi còn quan trọng hơn nhu cầu môn văn. Mà, quả thật, đã có nghiên cứu hẳn hoi bên Iran cho thấy sinh viên nào giỏi tiếng Anh thì họ thường học giỏi trong các trường y (4).

Nói tóm lại, tôi không thấy có chứng cứ nào để bắt buộc học sinh muốn theo học y khoa phải thi môn văn. Vấn đề quan trọng hơn là cải cách phương pháp tuyển chọn học sinh vào trường y chứ không phải môn văn. Không nên chỉ đơn giản dựa vào điểm thi tuyển mà tuyển sinh viên y, vì điểm này chẳng có ý nghĩa gì trong sự thành công trong học tập. Tôi nghiêng về quan điểm xem ngành y là một ngành sau đại học, và theo đó, sinh viên muốn theo học trường y nên được tuyển từ các sinh viên đã xong chương trình cử nhân.

Đọc thêm:

(1) Lakshmipati G. Care of the medical outpatient, 2003. trang vii–vii. Nama publication, Coimbatore, Tamilnadu.

(2) Wilkinson D, et al. Predictive validity of the Undergraduate Medicine and Health Sciences Admission Test for medical students’ academic performance. Medical Journal of Australia 2011; 194 (7): 341-344.

(3) Ferguson E, et al. Factors associated with success in medical school: systematic review of the literature. BMJ. Apr 20, 2002; 324.

(4) Sadeghi B, et al. English Language Proficiency as a Predictor of Academic Achievement among Medical Students in Iran. Theory and Practice in Language Studies, Vol. 3, No. 12, pp. 2315-2321.

Read more ...

Xây phi trường Long Thành: Những con số bị thổi phồng

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014
Câu chuyện về phi trường [tương lai] Long Thành càng ngày càng thú vị. Chúng ta biết rằng dự án ngân sách cho phi trường này rất đắt đỏ, nghe đồn đại trên báo chí lên đến 18 tỉ USD! Trong điều kiện đất nước còn nghèo và nợ như chúa chổm hiện nay, câu hỏi đặt ra là có cần thêm một phi trường đắt đỏ như thế? Phe chủ trương xây (như Bộ GTVT) thì nói cần, còn phe phản biện (như Ts Nguyễn Thiện Tống) thì cho rằng chưa cần. Vấn đề là chứng cứ, là số liệu của ai thuyết phục hơn ai. Mới đọc số liệu trên Người đô thị (1) tôi mới tá hoả là có sự chênh lệch về số liệu giữa tổng công ty cảng hàng không Việt Nam (ACV) và Cục Thống kê rất nhiều!



Số liệu của Cục Thống kê cho thấy năm 2012, tổng số khách đến TSN là 9.65 triệu người. Còn số liệu của ACV thì cho rằng năm 2012, TSN tiếp đón 17.5 triệu người. Do đó, số liệu của ACV cao hơn số liệu của Cục Thống kê đến 1.8 lần!

Không phải chỉ năm 2012 mới có sự chênh lệch như thế! Dùng số liệu trong bài báo, tôi vẽ biểu đồ tính từ năm 2009, số liệu của ACV đã cao hơn số liệu của Cục Thống kê từ 1.2-1.4 lần, và đến năm 2011 và 2012 thì độ chênh lệch lên đến 1.8-1.9 lần (biểu đồ 1). Độ chênh lệch tăng theo thời gian, giống như là tiếng trống hối thúc phải xây thêm phi trường càng ngày càng dồn dập. 

Biểu đồ 1: Tỉ số giữa số hành khách trong báo cáo của ACV và báo cáo của Cục Thống kê (GSO) từ 2005 đến 2012. Nếu số liệu của 2 nguồn giống nhau thì phải nằm ngay trên đường đứt đoạn màu đỏ. Nhưng biểu đồ cho thấy hai số liệu hoàn toàn khác nhau, và số liệu của ACV có xu hướng cao hơn so với Cục Thống kê (phần lớn nằm phần trên và cách xa đường màu đỏ).

Vậy chúng ta nên tin vào con số nào? Có lẽ chẳng có con số nào đáng tin? Nhưng khi xét đến qui mô của phi trường và số chuyến bay trong năm, tôi có cảm giác con số của Cục Thống Kê có vẻ có lí hơn con số của ACV. Tôi thử xem xu hướng về số khách (biểu đồ 2) thì thấy một sự tăng trưởng gần như là tuyến tính. Ngoại trừ năm 2010 có vẻ tăng đột biến, mấy năm sau thì số liệu có vẻ đi vào quỉ đạo chung của tốc độ tăng trưởng của các năm trước.

Biểu đồ 2: Số hành khách (đơn vị 1000 người) từ báo cáo của Cục Thống kê trong thời gian 2005 đến 2012. Đường thẳng màu đỏ là phương trình hồi qui tuyến tính y = 6623 + 451*năm, trong đó y là số hành khách (đơn vị 1000 người) và năm bắt đầu từ 1 (cho năm 2005). Chú ý số liệu năm 2010 có vẻ "đột biến", và không dùng trong tính toán.

Nếu loại bỏ con số của năm 2010, thì mỗi năm số khách tăng khoảng 450 ngàn người. Nếu với tốc độ tăng trưởng này thì 10 năm nữa, con số khách đến TSN cũng chỉ khoảng 14 triệu người. Con số này (14 triệu) chỉ xấp xỉ con số của ACV năm 2010. Nên nhớ rằng công suất của phi trường TSN là có thể tiếp nhận đến 15-17 triệu khách/năm (2). Nói cách khác, 10 năm nữa thì có thể phi trường TSN vẫn chưa quá tải. Với chứng cứ này, thì việc xây dựng thêm một phi trường quốc tế là chưa cần thiết.

Ấy vậy mà có người vẫn muốn xây dựng phi trường Long Thành! Nhưng có lẽ những người chủ trương xây không dựa vào chứng cứ thực tế, vì quan tâm của họ là chuyện khác, như làm dự án chẳng hạn. Nhưng lại quả dự án để làm gì khi người dân phải cõng thêm nợ nầng cho vài mươi năm sau?

====



Read more ...

Sự trỗi dậy của Mã Lai trong khoa học

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Mỗi lần tôi trích dẫn những con số về công bố quốc tế trong vùng Đông Nam Á là mỗi lần tôi ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì sự biến chuyển thay ngôi đổi chỗ rất nhanh xảy ra trong vùng. Trước đây, tôi chỉ ra rằng Singapore đứng đầu bảng trong vùng về công bố quốc tế, nhưng hôm nay, một bạn mới gửi cho tôi một biểu đồ cho thấy Mã Lai bây giờ đã vượt qua Singapore về số lượng bài báo khoa học, và trở thành nước có năng suất khoa học cao nhất trong vùng ĐNA. Đó là một sự tăng trưởng ngoạn mục, và sự tăng trưởng đáng làm cho chúng ta suy nghĩ.



Trước đây (chỉ khoảng 3 năm trước), tôi có trình bày thống kê cho thấy số bài báo khoa học ngành toán của Thái Lan và Mã Lai đã vượt qua Việt Nam khá xa. Lúc đó, rất ít người chịu nhìn nhận xu hướng này. Có người thậm chí quen thói tự cao rằng người Việt thông minh, vẫn xem thường rằng năng lực về nghiên cứu khoa học của Mã Lai và Thái Lan chẳng có gì đáng kể so với Việt Nam!

Nhưng trong thực tế, ngày nay, hai nước đó đã vượt qua Việt Nam cả về lượng và phẩm (tính theo citation và tập san) và tác động (tính theo chỉ số H).
Trong nhiều phân tích trước đây, tôi có chỉ ra rằng ở vùng Đông Nam Á, và dựa vào số bài báo khoa học, thì thứ tự từ cao đến thấp là: Singapore, Thái Lan, Mã Lai, và Việt Nam (không tính Nam Dương và Phi Luật Tân). Nhưng mấy năm sau, thứ tự này là: Singapore, Mã Lai, Thái Lan, và Việt Nam. Thái Lan họ uất ức lắm khi thấy Mã Lai vượt qua họ. Nhưng nay thì Mã Lai đã đứng đầu bảng.

Biểu đồ dưới đây cho thấy mãi đến 2009, Mã Lai vẫn còn thấp hơn Singapore về công bố quốc tế. Nhưng chỉ 2 năm sau, từ 2011 trở đi, thì Mã Lai đã vượt khá xa Singapore. Số liệu của Scopus năm 2013 cho thấy Mã Lai công bố được 23190 bài báo khoa học, cao hơn Singapore gần 36% (số của Singapore năm 2013 là 17052 bài). Còn công bố quốc tế của VN thì không đáng kể khi so với Mã Lai hay Thái Lan.

Trong các đại học hàng đầu của Mã Lai như University of Malaya (UM) thì số công bố quốc tế cũng đã hơn cả nước VN cộng lại. Trường này cũng đã lọt vào hàng top 500 trên thế giới. Chưa đầy 20 năm mà UM đã có những bước nhảy vọt ngoạn mục. Tôi được biết trường này thu dụng rất nhiều chuyên gia và giáo sư từ nước ngoài, và tổ chức thành research groups như bên phương Tây, nên có thể đó là lí do tại sao họ có thành tựu nghiên cứu khoa học tiến bộ nhanh như thế.

Năm ngoái tôi có dịp ghé qua Mã Lai 4 ngày, và thấy rất ngạc nhiên về tiến bộ của họ. Xuống phi trường đã thấy quá khác so với Tân Sơn Nhất, khác về qui mô, sự tấp nập, mức độ hiện đại, sự phục vụ nhanh nhẹn, v.v. Từ phi trường về trung tâm thành phố càng làm tôi ngạc nhiên vì những xa lộ thẳng tấp và nhà cửa dân xa xa có vẻ trù phú. Vào đến trung tâm hội nghị tôi thấy nó chẳng khác gì những convention centers bên Mĩ cả. Cũng rộng mênh mông, cũng phong cách điều hành chuyên nghiệp, wifi khắp nơi, nhân viên phục vụ vui vẻ (có người nói tiếng Việt nữa). Tôi có cảm giác Mã Lai không còn là "developing country" nữa, mà đã là hay sắp thành một "developed country". Chỉ chưa đầy 30 năm mà Mã Lai đã thay đổi một cách quá tuyệt.

Điều này cho thấy một lần nữa, các nước dĩ nhiên không đứng yên một chỗ, họ đang tiến nhanh và tiến vững. Trong khi đó thì ở VN, vẫn còn những người đang ngủ và hoài niệm về quá khứ, vẫn còn những người loay hoay tranh cãi về những vấn đề không đáng tranh cãi trong hoạt động khoa học (chẳng hạn như "có nên công bố quốc tế hay không" hay "tập san ISI có ý nghĩa gì"). Có người thì bác bỏ đó chỉ là lượng, chứ về chất thì VN vẫn hơn. Nhưng trong thực tế cả lượng và chất, VN đều kém hơn (có ngành còn kém xa so với) Thái Lan và Mã Lai. Dùng tiêu chí gì, VN vẫn kém hơn 2 nước đó. Tiêu hao năng lượng cho những câu hỏi ngớ ngẩn như thế làm cho chúng ta càng ngày càng tụt hậu so với các nước trong vùng. Nên tránh cái tư duy tự xem mình là thông minh và tài giỏi nhất vùng hay nhất thế giới. Chỉ có cách mỗi người tự thay đổi mới chính mình và làm tích cực hơn thì mới có cơ may đưa VN tiến xa hơn.

Biểu đồ: Số lượng bài báo khoa học của 4 nước Việt Nam, Thái Lan, Mã Lai, và Singapore được công bố trên các tập san khoa học trong danh mục Scopus trong thời gian từ 1996 đến 2013. Trục tung là số bài báo. Trục hoành là năm.


Read more ...

Công an nói xấu đất nước?

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Theo báo chí, Công an TPHCM mới phát tán một tờ rơi "Travel Safety" cảnh báo du khách nước ngoài về tình trạng tội phạm ở thành phố. Nhìn qua nội dung tờ rơi này, tôi cảm thấy … khó chịu.  Điều đáng nói ở đây là không chỉ cảnh báo về tội phạm, tờ rơi còn vô tình nói xấu đất nước và con người Việt Nam. Chỉ là vô tình thôi, có lẽ vì dùng tiếng Anh sai và chưa suy nghĩ cẩn thận. Thật khó tưởng tượng công an có thể nghĩ đến, chứ chưa nói làm, cái việc không đẹp này.



Tờ rơi do công an TPHCM phát cho du khách nước ngoài 

Nhìn một cách tích cực, tờ rơi như thế cũng cần thiết để cảnh báo du khách mới đến VN lần đầu. Thật ra, mấy cái cảnh báo này thì dân du khách trước khi đến VN đều đã biết. Họ tìm hiểu qua mấy cuốn sách hướng dẫn du lịch và nhất là các trang mạng về du lịch và khách sạn. Dù vậy, tôi nghĩ vẫn nên có một booklet nho nhỏ (chứ không phải tờ rơi) để quảng bá hình ảnh VN, nhưng cũng cảnh báo những hiện tượng "tiêu cực". Nói ra không phải bao biện, nhưng sự thật là thành phố nào có nhiều du khách thì chuyện móc túi du khách và ăn trộm xảy ra. Nhưng dù vấn đề là tiêu cực, cách viết phải tích cực. Rất tiếc, cách viết trong tờ rơi thì quá tiêu cực, làm cho du khách cảm thấy bất an khi đến VN.  

Tờ rơi viết bằng tiếng Anh cảnh báo khách coi chừng mấy cái ví, bóp tiền; tránh đeo vòng vàng hay đồ mắc tiền; khuyên du khách phải trả giá khi mua hàng; đừng tin tưởng vào đồng hồ taxi; coi chừng bị dân xích lô và xe ôm "chặt chém". Chẳng biết ai soạn nội dung tờ rơi, mà cách viết hàm ý nói xấu đất nước, và tiếng Anh thì hết sức ngô nghê, và sai văn phạm gần như hết thuốc chữa.

Thổi phồng tội phạm

Cảnh báo về tội phạm, tờ rơi viết câu văn sau đây: "Violent crime is very often in Ho Chi Minh City" (Tội phạm bạo động xảy ra rất thường xuyên ở TPHCM). Không bàn tiếng Anh ngô nghê, câu này rất nguy hiểm, bởi vì nó nhấn mạnh "tội phạm bạo động", mà theo định nghĩa là giết người, hãm hiếp, cướp có súng, và gây thương tích nghiêm trọng. Trong thực tế, tội phạm ở các thành phố lớn như HCM là một thực tế, nó xảy ra và gây tác hại cho du khách, nhưng đa số là ăn cắp, tiếng Anh là theft hay petty theft, chứ không phải violent crime.

Tôi nghĩ câu này phản ảnh không đúng thực tế, nhất là dùng trạng từ "very" là một sai lầm trong chiến lược viết lách. Và, tần số xảy ra không phải là rất thường xuyên (very often) như cái tờ rơi viết. Viết như thế thì ai mà dám đi du lịch ở Việt Nam?

Tôi đề nghị nên viết lại cho thích hợp hơn: "Petty theft, including random pick-pocketing and purse snatching, has recently become a concern in crowded shopping areas and tourist locations. Please keep valuables out of eyesight when walking in the streets. Keep purses and valuables in secure places when driving to avoid reach-in or smash-and-grab thieves."

Nói xấu tiểu thương

Chúng ta ai cũng biết ở VN đây đó (không phải tất cả mọi nơi) có nạn chặt chém du khách, nhưng không nên viết như thế trên giấy trắng mực đen cho du khách. Ấy thế mà tờ rơi khuyên du khách rằng: "Remember that negotiating is not rude, but expected. Get in the spirit and secure yourself with reasonable prices. Never settle for the initial offers, especially tourist areas." (Nên nhớ rằng thương lượng không phải là mất lịch sự, mà được kì vọng. [câu sau tôi không hiểu]. Không bao giờ chấp nhận giá đầu tiên, đặt biệt là các khu du khách).

Rất khó hiểu tờ rơi muốn nói gì ở đây! Câu đầu viết sai văn phạm nhưng có ý nói rằng trả giá không phải là hành động bất lịch sự mà kì vọng. Trời! Lại còn viết thành ngữ "Get into the spirit" (có nghĩa là vui vẻ đi tham dự liên hoan, tiệc tùng), nếu là người không sống ở xứ nói tiếng Anh thì mấy ai hiểu câu vô duyên này? Thật ra, câu này chẳng có ý nghĩa gì liên quan đến câu văn nói về trả giá cả. Nếu tôi là du khách nước ngoài, tôi sẽ nghĩ VN là đất nước của những người nói thách, nói láo.

Nên viết lại cho lịch sự hơn: "In established and brand-name shops, or in up-market malls, bargaining is not accepted. However, in some shopping areas, particularly in popular tourist spots, bargaining for a reasonable deal is an experience. Don't accept the first offer, but try to reach a price that is happy to both parties. A rule of thumb is that the real price may be somewhere between 20% to 50% lower than what is initially offered."

Nói xấu tài xế taxi

Tờ rơi viết một cách khẳng định rằng đừng tin vào đồng hồ mét trong taxi! Nguyên văn là: "Do not trust the taxi meter" (đừng tin vào đồng hồ mét trên xe taxi). Trong phần nội dung, tờ rơi viết "Ripping off unsuspecting passengers is an art form for dishonest driver. Stisk to reliable companies such as Vinasun taxi and Mailinh taxi." (Chặt chém hành khách "ngây thơ" là một nghệ thuật của tài xế taxi. Nhớ dùng dịch vụ các công ti đáng tin cậy như Vinasun và Mailinh).

Thật nguy hiểm! Vì câu đầu nói rằng TẤT CẢ taxi ở TPHCM đều gian dối, và khách hàng không nên tin tưởng vào đồng hồ mét. Tuy nhiên, câu dưới thì khá hơn (mà mâu thuẫn với câu đầu), nhưng lại quảng bá cho Vinasun và Mai Linh! Tại sao các công ti khác cũng làm ăn đàng hoàng mà không nhắc đến?
Tiếng Anh thì viết sai chính tả. Hãi hùng nhất và ngỡ ngàng nhất là dám nói hành động "chặt chém" khách là "nghệ thuật"! Thật hết ý! 

Nên viết lại cho đàng hoàng hơn: "Taxi is a comfortable way to get around the city. Taxi in Ho Chi Minh City is relatively cheap, and taxi drivers are generally friendly to tourists. A two-mile trip can cost between 1 USD and 1.5 USD (20,000 VND and 30,000 VND), depending on the traffic.

There are many trusted and reputable taxi companies, including Vinasun, Mai Linh, Yellow Taxi, Hoàng Long, [và công ti nào nữa], to name but a few. They all have prominent logos which can easily be recognized.

However, be watchful of scam taxi operators who imitate the logo colors, or a name that's very similar to those trusted companies. These scam operators can manipulate their meters to over-charge unsuspecting tourists. These fake taxis usually operate outside the Ben Thanh Market and the War Museum. For safety, do NOT take any taxi outside the two locations."

Tờ rơi còn vài đoạn khác rất ngô nghê và không đáng được nhắc đến. Chẳng hạn như dạy du khách rằng "Xe ôm" là "Motor bike hug"! Còn sai văn phạm (như "Pronouncing street name are challenging") thì đếm không xuể. Không sai văn phạm thì câu văn ngô nghê. Ngay ca cái tiêu đề "Prevention is better than cure" (phòng ngừa tốt hơn điều trị) đã vô duyên. Nói chung, bất cứ đoạn nào cũng có vấn đề. Vấn đề về ý tưởng, ý nghĩa, danh dự dân tộc, văn phạm, ngữ vựng. Quá nhiều sai sót đến độ có thể nói là bó tay. Không thể tưởng tượng một tờ rơi được soạn cẩu thả và nói xấu đất nước như thế mà được phát cho du khách!

Tôi nghĩ phải viết lại tờ rơi, và nên có tham vấn nghiêm chỉnh trước khi phát cho du khách. Nhưng việc làm này không phải của công an, mà là thuộc phạm vi của kĩ nghệ du lịch.

===




Read more ...